Cấp cứu ở Ninh Thuận

[acf_views view-id="312" name="Bài dự thi"]

2 giờ sáng ngày mùng 3 Tết, con gái tôi sốt cao trên 40 độ. Tôi cuống cuồng gọi lễ tân khách sạn nhờ gọi xe taxi chở con đi cấp cứu trong đêm. Bệnh viện đa khoa Ninh Thuận le lói ánh đèn, anh lái xe chở thẳng hai mẹ con đến phòng cấp…

Y tá tầng 5 đón mẹ con tôi với bộ mặt cau có vì đánh thức cô ta khỏi giấc ngủ ngon. Làu bàu cái gì đó rồi đưa cặp nhiệt độ. Sốt trên 40 độ. Cô quay ra ngoài một lúc rồi quay trở lại với một manh chiếu cắp nách và một viên thuốc hạ sốt rồi bảo mẹ con tôi đi theo. Tôi ôm con đi trong dãy hành lang tối tăm đầy mùi thuốc hỗn độn, vào căn phòng tối. Trải chiếu rồi cô bảo tôi, hai mẹ con nằm ở phòng này, bỏ lại mẹ con tôi trong căn phòng và không quay trở lại thêm một lần nào nữa cho đến tận sáng hôm sau.

Hai mẹ con tự xoay xở với nhau trên một chiếu manh. Giường bên cạnh đang có người nằm, thấy hai mẹ con vào họ quay sang hỏi thăm. Tôi đặt con nằm trên giường. Nó thiêm thiếp ngủ vì mệt. Người nó nóng quá, đút đít thuốc hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa hạ nhiệt. Bên ngoài hành lang có nước. Lụi cụi lấy khăn xô ra thấm nước, lau trán lau người cho con. Con bé không chịu cho đặt khăn lên trán, cứ hất ra. Không có gì để làm chậu đựng nước, nên khăn cứ hết mát lại chạy ra vòi nước ngoài hành lang dấp nước. Tôi nằm bên con, gối đầu lên chiếc ba lô, chốc chốc lau trán lau tay con, thức trắng đến sáng.

Chuyến đi đầu năm thê thảm ngay từ lúc quyết định. Tôi đã đi một chuyến đi chạy trốn. Chạy trốn khỏi Tết, chạy trốn khỏi nỗi cô đơn, chạy trốn khỏi nỗi buồn, chạy trốn rất nhiều thứ. Không đặt được vé máy bay, tôi chuyển hướng sang đi tàu. Một chuyến đi khiến tôi hối tiếc vì đã không chuẩn bị kỹ càng cho cả mình và cả con.

Đi tàu vài tiếng thì còn được, nhưng chuyến đi này tận 30 tiếng với đứa trẻ 22 tháng tuổi, đã vậy còn đi từ vùng lạnh miền Bắc đến vùng nóng nhất của miền Trung là Ninh Thuận. Vì đặt muộn nên tôi không kiếm được vé máy bay, cũng vì đặt muộn nên không kiếm được chuyến tàu bắt đầu từ đêm mà phải đi từ sáng sớm. Cùng vì đi từ sáng sớm nên tôi chuyển lên nhà em gái ngủ nhờ để tiện ra ga. Một chuỗi những sai lầm nối những sai lầm ngay từ lúc bước chân ra khỏi nhà mà đến giờ khi ngồi lại bình tĩnh tôi mới thấy được.

Con nằm đó giữa manh chiếu, nghiêng nghiêng dáng mỏng, thiêm thiếp ngủ. Tôi ứa nước mắt, nhưng lấy tay lau vội lau vàng. Không được khóc. Đừng có khóc. Cứng rắn lên. Còn nhiều việc phải làm. Cố lên!

Trời sáng, giường bên cạnh có người đến thay ca. Họ nhận trông đồ cho mẹ con tôi, bảo xuống cổng có nhiều thứ lắm, tranh thủ mua mang lên.

Tôi ôm con đi bộ xuống năm tầng nhà, mua một chai nước to, một vỉ sữa, một hộp cháo dinh dưỡng, hai chiếc bánh mì kẹp chả, mấy chiếc xúc xích và một cái chậu nhựa con con. Lỉnh kỉnh bê từng đấy món đồ, leo lên năm tầng cầu thang trở lại phòng.

Bác sĩ chỉ đến lấy máu đi xét nghiệm rồi không thấy đâu nữa. Tôi tự làm hạ sốt cho con bằng mọi cách. Bắp mệt, cứ ôm lấy chân mẹ. Tôi vừa hát khe khẽ vừa vắt khăn lau trán lau tay cho con. Nó chẳng buồn phẩy tay như đêm qua nữa. Tiếng ho đùng đục, liên tục.

May con gái chỉ sốt do viêm họng, nhưng cơn sốt hạ chậm. 40,5 độ, 40 độ, 39 độ 7, 39 độ 4, 39 độ 2. Ở trong viện nóng bức lại không có thứ gì mang theo, thiếu thốn đủ mọi thứ, tôi xin cho con ra viện, về khách sạn nghỉ.

Con gái nằm bết bệt hai ngày, ngủ li bì, chỉ ăn chút nước cháo và uống sữa, sụt cân thảm hại, gương mặt hốc hác.

Ngày thứ tư sau khi cơn sốt đã hạ nhiệt, con bắt đầu ngồi dậy được. Buổi sáng, tôi kê chiếc ghế tựa dài trong phòng ra sát gần cửa sổ, đặt con ngồi ở đấy và mở tung cánh cửa, cho con ngắm khung cảnh bên ngoài. Cho nắng, gió biển và khí trời ùa vào trong phòng. Ngoài kia là khu vườn xanh mướt, có một cái bể bơi mà đáng ra nếu con không ốm, chắc giờ này đang thỏa thích nghịch nước. Có những lối đi ngập trong hoa mà đáng ra không ốm con đang đùa chạy. Có những chiếc xích đu mà con thích leo lên đung đưa. Có cả một bãi biển cát trắng với những con sóng vỗ về. Tất cả đều ở ngoài kia, chỉ cách con một khung cửa sổ rộng mở. Con ngồi đó, trên chiếc ghế dài, lưng tựa vào chiếc gối mềm, ngắm thế giới bên ngoài, nghe tiếng nô đùa của các bạn nhỏ, những gia đình đi qua đi lại, những con bướm nhởn nhơ đậu lại nơi cánh hoa rung rinh ngay sát con. Như thể con đang ngồi trước một màn hình ti vi khổng lồ với một thế giới màu sắc sống động. Con có trách mẹ không con? Con có giận mẹ không con?

Con ngồi yên lặng, thi thoảng lại ngó tìm tôi. Hôm nay con đã ăn được ít cháo và chịu uống một hộp nước yến, cơn ho đã bớt nhiều sau khi uống thuốc.

Buổi chiều, tôi bế con lang thang bên ngoài vườn một chút cho thoáng khí. Hai mẹ con để chân trần, đi bộ trên con đường lát đá vẫn còn âm ấm. Tôi bế con ngồi đung đưa trên xích đu, leo lên ghế băng dài ngoài bể bơi xem mọi người nô đùa, bế con đi loanh quanh vườn rồi về lại phòng. Hai chiếc phao tay vẫn nằm nguyên trong góc va li, chưa được bóc tem. Cái kính râm mẹ mới mua để đi chơi vẫn nằm trong hộp. Hai bộ bikini của mẹ của con cất đáy túi nilon. Chuyện của mẹ con tôi là chủ đề bàn tán của nhân viên trong khu nghỉ. Mỗi lần thấy mẹ con tôi, họ lại tụm lại để nói chuyện. Có lẽ là cảm thông, có lẽ thấy tội nghiệp. Tôi vờ như không nghe thấy gì, lặng lẽ đi qua họ. Nhà bếp mấy hôm nay đều được yêu cầu một tô cháo nấu loãng và một phần cơm rang thập cẩm. Đống bát chất đầy ngoài cửa ra vào.

Ngày thứ năm của chuyến đi, con bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, đã chịu ăn cháo và uống hai hộp nước yến. Chiều nay, tôi bế con ra ngoài chơi như hôm trước. Con đòi tự xuống đi. Đôi chân nhỏ liêu xiêu, đi không vững. Được chục bước, con ngồi phịch xuống nền đất nghỉ rồi lại đứng dậy đi. Con muốn được chơi, được chạy nhảy lắm rồi mà người yếu quá nên chỉ đi thôi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn cái dáng con thương thương. Hai mẹ con chơi xích đu, con không đòi lên lòng mẹ nữa mà ngồi bên cạnh. Hôm nay con đã khỏe hơn nhiều, đã hết sốt, đỡ ho. Người vẫn yếu nhưng đã ăn được.

Tính đến hôm nay là một tuần ra khỏi nhà, hai mẹ con chưa biết Ninh Thuận là gì. Tôi đã muốn cho con được chạy chơi với những đàn cừu, đã muốn cho con tự mình chọn những trái nho chín mọng, đã muốn đưa con tới tháp Chăm, ngắm san hô và tắm biển. Tất cả ý định đều tan tành mây khói vì những sai lầm của mẹ. May là con đỡ nhiều rồi, không thì tôi dằn vặt mình đến chết mất. Chiều nay, khi nhìn những bước chân con liêu xiêu, được mươi bước lại ngồi thở rồi nhìn mẹ cười hiền khô, ánh mắt như trấn an bảo, mẹ ơi, con khỏe rồi, tôi đã để mình khóc. Cuối cùng, sau tất cả, không gì bằng sức khỏe của con gái tôi. Thấy mẹ khóc, con đi lại phía tôi, ôm mặt mẹ và thơm mẹ, nựng mẹ. Tôi thơm lên hai cái má gầy của con, ôm con nhẹ hẫng trong vòng tay.

Sau chuyến đi, tôi không khỏi trách mình vì đã không chuẩn bị kĩ càng mọi thứ trước khi đi và vì mình chủ quan nên đã không lường trước được mọi việc. Con ốm, chuyến đi cũng thành cơn ác mộng và nỗi lo sợ chưa bao giờ tràn ngập trong lòng đến thế. Tôi cứ tiếc cứ nghĩ “Giá mà!” “Giá mà tôi chuẩn bị đầy đủ thuốc men mang đi hơn, nhất là thuốc ho, thuốc sốt” rồi “Giá mà mình kiểm tra kĩ càng thời tiết hơn, giá mà con lớn hơn một chút”, và “giá mà mình có ai đó đi cùng, thay vì chỉ có một mình như lúc này”. Tôi khóc không thành tiếng vì xót con, vì thương mình.

Sau chuyến đi ấy, mỗi lần đi đâu xa, trong túi đồ của tôi cũng có một bịch to các loại thuốc, chuẩn bị thật kĩ càng để sẵn sàng trong mọi trường hợp cần thiết là có thể dùng ngay. Vì bài học đắt giá đã phải trả vài năm trước và vì mình không cho phép mình được sai thêm một lần nào nữa.

Cùng con đi muôn nơi và cùng thuốc đi muôn nơi để bảo đảm an toàn cho mình và cho con. Đi và trở về.

BỔ PHẾ NAM HÀ – THƯƠNG HIỆU QUỐC GIA VIỆT NAM

Đơn vị đồng hành tổ chức cuộc thi “Check in cùng Bổ Phế Nam Hà – Xoa dịu cơn ho, tự do khám phá”

Bổ Phế Nam Hà là thuốc ho thảo dược được tin dùng bởi nhiều thế hệ gia đình, từ lâu đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc chăm sóc sức khỏe hô hấp người Việt.

Công dụng: Điều trị hiệu quả các trường hợp ho do cảm mạo, ho gió, ho khan, ho có đờm, ho do dị ứng thời tiết, ho lâu ngày không khỏi, đau rát họng, khản tiếng, viêm họng, viêm phế quản.

Nhà sản xuất: CÔNG TY CỔ PHẦN DƯỢC PHẨM NAM HÀ

415 Hàn Thuyên, phường Vị Xuyên, TP. Nam Định, tỉnh Nam Định.

Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.

Số XNQC: 1e/2023/XNQC/YDCT; 3e/2023/XNQC/YDCT; 4e/2023/XNQC/YDCT

Liên hệ tới tổng đài 1800 1155 (miễn cước) hoặc truy cập vào website: https://bophenamha.vn/ nếu cần hỗ trợ thêm thông tin chi tiết về bộ sản phẩm Bổ phế Nam Hà.